Bánh trôi, chay viên nhỏ nhân đường. Ngo4mat tả vậy là bánh dầy giò đấy, có một căp kẹp vào một (lát, khúc, cục) giò! Hay phết!!!
Bây giờ em mới đi tu chứ lúc đó em còn xách mỏ hàn chạy xô, nhiều em mê lắm. Vớ được em nào ngon thì em cứ gọi là... xơi cả guốc. Mà bác Duong hơi kiệm lời chứ bác giỏi chuyên môn thế chắc còn oanh liệt gấp mười lần em.
Viên tròn tròn là bánh trôi nhân đường còn bánh chay gần giống bánh giò dầy. Điểm khác biệt là bánh giò dầy thường ko có nhân, kẹp từng đôi một, ăn kèm với lát giò lụa. Còn bánh chay thì có nhân đỗ xanh, thả trong cốc nước ngòn ngọt, có lẫn vài sợi cùi dừa thưa bác. Hôm qua em bất đắc dĩ phải "phải cúng mà ko thể ăn" nên vẫn còn nhớ.
Em xin đồng cảm với bác. Đó là cảm xúc chung của cánh già chúng mình. Hãy học tiền nhân, đổ lỗi cho sai lầm của tạo hóa. Tạo hóa sinh ra muôn loài nhưng đôi lúc cũng có những sai lầm ngớ ngẩn. Dưới đây là bài thơ của Danh nho Trần Duy Ninh (thày dạy của vua Thiệu Trị): "Hẳn rằng con tạo ý ra răng, Cặc dái sao mà mọc trước răng? Lúc nhỏ cần răng thì mọc cặc, Khi già còn cặc, lại không răng! Già nua hết thú chèo queo cặc, Lọm khọm cần nhai rụng quách răng! Ngán nỗi cho răng, buồn với cặc," Hẳn rằng con tạo ý ra răng! Nhờ bác DOHIEP bình vài dòng về bài thơ này.
Tuân lệnh bác vậy. Trước khi nêu nhận xét chủ quan về bài thơ ( ko dám bình thơ vì đó là công việc của những người chuyên nghiệp và dĩ nhiên cũng mang dấu ấn chủ quan của người bình), xin có đôi lời về tác giả. Tác giả bài thơ trên là Trần Duy Ninh quê ở Hà tĩnh. Trước CM tháng 8, ông là một ông giáo dạy chữ Hán, có dạy tiểu học ở nhiều huyện trong tỉnh. (theo “Thơ văn trào phúng VN” - từ thế kỷ 13 đến 1945 - NXB Văn học - G.S. Vũ ngọc Khánh biên soạn) Thấy dạy vua Thiệu Trị là Nguyễn Đăng Tuân ( 1772 - 1844) Năm Ất Mùi (1835), ông được triệu vào triều, sung chức Sư bảo dạy các Hoàng tử. Trong số đó có Nguyễn Phúc Miên Tông, sau này là vua Thiệu Trị. Năm Thiệu Trị thứ nhất (1841), Nguyễn Đăng Tuân về triều viếng tang vua Minh Mạng. Gặp lại thầy dạy cũ, vua Thiệu Trị muốn bổ ông làm Thượng thư bộ Lễ, nhưng ông khẩn thiết xin từ, chỉ dâng lên bài biểu, vừa để tạ ơn, vừa để xin vua hãy chú trọng "đạo hiếu" và "đạo trị nước". Cảm kích tấm lòng ấy, trong năm đó, nhà vua lại ban chỉ mời ông về triều, lại sung ông làm chức Sư bảo để dạy dỗ cho các Hoàng đệ và Hoàng tử. Theo Đại Nam chính biên liệt truyện (quyển 13), Nguyễn Đăng Tuân là người có "tính thận trọng, ít nói, và lối học chủ về nghĩa lý"... Bài thơ trào phúng của Trần Duy Ninh ko thể và ko bao giờ có thể là phong cách thơ của một thượng thư dạy học trong cung cấm. Nguyễn Du quan nhị phẩm thời Gia Long-Minh Mang trong truyên Kiều, đã tả thân thể người đẹp "Rõ ràng trong ngọc trắng ngà Rày rày sẵn đúc một tòa thiên nhiên" Rất thanh , rất hay và tha hồ cho người đọc "thả hồn theo mơ " Một quan nhất phẩm, trọng trách dạy học trong Cung ko thể cho phép mình viết nên những dòng thơ "răng và cặc" đó. Từ suy luận và qua tư liệu sử, xin mạn phép " nói lại cho rõ". Về bài thơ, tác giả là người Hà Tĩnh đã khéo dưa phương ngữ "Ý ra răng: (ý làm sao) " vào bài thơ,tạo điệp từ và dùng làm câu mở và câu kết.Lời thơ ko cẩu kỳ, bay bướm mà rất dung dị, và mang tính trào phúng. Nhưng theo tôi, tôi thích phong cách thơ của Hồ Xuân Hương hơn khi diển tả những để tài như thế. Mời các bác thường thưc một tác phẩm có lẽ là củaVũ Phạm Hàm (1864-1906) ( Ông là Nhất giáp Tam nguyên trong ba kỳ thi triều nhà Nguyễn (lúc ông 29 tuổi). Trong lịch sử Việt Nam chỉ có vài Tam nguyên là Đệ nhất giáp, gồm có Phạm Đôn Lễ, Vũ Dương, Lê Quý Đôn (triều Lê) và ông.) "Tài tử giai nhân giai thích chí Chẳng gì hơn cái ấy nữa mà thôi! Khách văn nhân tài tử ai ai Sinh cũng đấy mà vui chơi thời cũng đấy Dầu lá tre, lá vông thì cũng vậy Hở hang ra coi thấy, dễ càng đau! Khách tài tình rày ước mai ao “Mao” cũng thú, mà “vô mao” càng tuyệt thú! Nền gấm lơ thơ tơ liễu rủ, Cửa son thấp thoáng hạt hồng non Quyền thế gì một thú con con Dầu trăm khéo, ngàn khôn thời cũng mắc! Đố ai biết bên nào là chắc Dầu có chăng, bên “ấy” nữa mà thôi! Của bà bà vỗ bà chơi!" Bài thơ trên có tựa là ..... ( như các bác nghĩ đấy) Có gì sai sót, mong các bác chỉ ra
Vậy là có chút nhầm lẫn về thân thế tác giả bài thơ. Em chỉ nhớ, đó là một vị danh nho, còn cụ thể ông làm gì thì vừa rồi phải hỏi anh Google nhưng anh ấy lại phán nhầm, hi... Cái mà em ấn tượng ở bài thơ này ko phải vì những từ dung tục của nó mà là cái ông ấy nhìn sự mếu máo của tuổi già bằng một nụ cười hóm hỉnh. Đương nhiên là tạo hóa có lý của ngài khi sinh bộ phận sinh dục ra trước răng vì ngoài chức năng sinh sản ra nó còn chức năng bài tiết nữa. Cái vui ở đây là tác giả cố tình quên chức năng bài tiết đi để gán cho tạo hóa tội đãng trí. Các bác thử hình dung xem, trẻ sơ sinh thì thằng nào mà chả ham chơi hơn ham ăn. Vậy mà trong lúc đang muốn chơi thì bà già lại cứ dúi cái đầu ti vào bắt mút. Nhiều lúc muốn cắn cho bà già một phát thật đau cho bõ ghét thì lại ko có răng mà cắn. Rồi đến khi về già rảnh rỗi, ko còn phải lo cơm áo gạo tiền, cần răng để nhậu với mấy lão bạn già thì chỉ còn trơ toàn lợi. Vậy mà cái "của nợ vô tích sự" kia thì vẫn thòi lòi ra đó. Còn tối về nhà, thấy bà lão thui thủi một mình. Muốn tặng bà ấy một nụ hôn an ủi thì bà ấy lại nhoẻn một nụ cười khoe lợi. Đã có lần em suýt chết ngạt vì nụ hôn ko răng của bà ấy. Chỉ còn toàn môi với lợi nên nó dính chặt y như cái hít kính, ko làm sao mà bỏ của chạy lấy người được thưa các bác.
Đây bác Ngô ! Em lượm lặt thêm được : Quây quần quanh cái bàn trà trong CLB phường, 5 cụ đang say sưa hể hả, cười nói râm ran. Cụ Tú, cao tuổi nhất, 94 tuổi nhưng ngoại hình và dáng dấp như người ở tuổi 80. Người trẻ nhất mới bước vào tuổi 8U. Cụ Tú với giọng đặc sệt địa phương Hà Tĩnh nói: - Các cụ ạ, nghĩ văn chương với tâm hồn người cũng kỳ lạ thật. Như tui đây, thời trẻ hay đọc và thuộc thơ. Có bài thơ tôi rất thích ở tuổi thanh niên, giừ (bây giờ) nhớ lại vừa xúc cảm vừa “tư duy sâu xa” hơn xưa rất nhiều. Tôi xin đọc hai câu “cực hay(!)” trong bài thơ ấy: Lúc nhỏ cần răng thời mọc cặc. Khi già còn cặc lại không răng!” Các cụ cứ nghĩ kỹ xem. Càng nghĩ càng thấy câu thơ hay thật! Hay về văn chương thì đã đành. Vượt ra ngoài cả văn chương, thơ còn lay động tâm tư người già, suy tư cả đến triết lý cuộc đời. Các cụ ạ… Không để cụ Tú nói hết, cụ Lực 85 tuổi (tuy tên là Lực nhưng nhìn người cụ hom hem lắm), nói chen vào: - Có! Có! Đúng! Đúng! Tôi cũng biết bài thơ ấy! Tôi xin nói các cụ nghe. Mới hôm kia đây thôi, tôi đi ăn cỗ cưới, ăn được nửa chừng thì phải vào nhà toa lét tháo hàm răng giả ra để rửa và súc sạch miệng. Số là có một cái xương nhỏ kẹt vào khe hàm răng giả và lợi, đau quá, không thể nhai. Giải quyết xong “sự cố”, tôi trở về mâm cỗ, vừa đi vừa lầm bầm như tự rủa mình: đúng là, “khi già còn cặc lại không răng!” Cụ Tiếu tiếp lời: - Tôi nói nhỡ có “thô” một chút các cụ bỏ quá đi cho. Cái ông TRỜI chết tiệt sinh ra để mà hành chúng ta hay sao ấy. Này nhé, đầu đời không cho răng, bắt ăn sữa ăn cháo. Đến lúc già, lại lấy răng đi, như cụ Lực vừa nói, với tôi là “chuyện thường ngày ở huyện”! Rõ là cái cần thì không cho, cho chúng ta “cái thằng chết rấp”. Lúc còn trẻ tráng thì còn vui vui tạm được. Nay già rồi nó hành tôi dữ lắm. Các cụ biết là mấy hôm nay rét hại như thế mà mỗi đêm nó bắt tôi dậy đi đái 5 lần… Cụ Ngôn cười một tràng rồi mới tuôn ra: - Cụ Tiếu ơi, kể tội “thằng nhỏ” thì cả ngày không hết. Như tôi, lúc chưa đến tuổi 45 nó đã dở chứng lười nhác ra rồi. Ngày xưa tôi cưới bà ấy, bà ấy kém tôi 20 tuổi. Các cụ chẳng đã trêu tôi “già chơi trống bỏi!” là gì. “Thằng nhỏ” lười nhác thì bà ấy cáu kỉnh; bà ấy cáu kỉnh thì tôi cũng không ngủ, bứt rứt lắm các cụ ạ! Tôi lại trút giận lên đầu nó: “Phải chi không có mày, tao nhẹ nhàng thoải mái biết bao nhiêu, hỡi cái nhúm giẻ lau vô tích sự!” Cụ Tú đứng hẳn lên cho dễ chém gió hỗ trợ lời nói thêm ấn tượng: - Cụ Ngôn phát biểu rất thành khẩn. Đó là “nó” với lĩnh vực đời tư. Đứng về mặt cộng đồng xã hội “nó” còn tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Chắc các cụ từng nghe nhiều vụ, đến tuổi 7U, thậm chí 8U còn vào tù vì tội hiếp dâm và nhiều chuyện loạn xị khác do “nó” gây ra. Tôi xin hỏi các cụ, nếu ông trời hành xử công bằng thằng RĂNG và thăng CẶC đều rụng cùng thời điểm thì gia đình và xã hội tốt biết bao nhiêu!? Cụ Lâm 80 tuổi cười hóm hỉnh: - Tôi xin kể các cụ nghe câu chuyện thật: Cách đây gần 70 năm, một hôm trên đường đi học, chúng tôi đi sau mấy ông trung tuổi đi làm thợ mộc. Chúng tôi nghe một ông trong đám thợ nói: “Tao chỉ ước đàn ông chúng mình cứ đến tuổi 45 thì cặc rụng hết. Như thế cuộc đời bớt đi nhiều rắc rối!” Nghe thế bọn trẻ chúng tôi cười ầm lên khiến cả tốp thợ cùng quay lại cười với chúng tôi rất bình đẳng chan hoà. Lúc ấy bọn trẻ chúng tôi cảm thấy “lớn hơn” và “đàn ông” hơn trước nhiều. Từ đó mỗi lần đi học, chúng tôi để ý xem có gặp tốp thợ ấy không. Trong tốp thợ, chúng tôi không biết tên ai cả. Người mà chúng tôi để ý nhất, và hình ảnh ấn tượng đến tận bây giờ, đó là ông thợ có “điều ước cặc rụng”. Và một thời gian dài, thỉnh thoảng gặp lại ông ta, bọn học sinh chúng tôi vẫn gọi ông là ÔNG CẶC RỤNG. Mỗi lân nghe bọn tôi gọi ông với tục danh ấy, ông lại cười thân ái.
Bác ngo4mat chắc thừa biết văn hoc khác vớii sinh học. Trong sinh hoc, khi nói về mèo, gà... thì phải chỉ rõ đặc điểm cấu tạo cơ thễ, thức ăn, sinh lý , tập tính....thí dụ như chân gà có mấy ngón, trứng gà ấp bao lâu thì nở, , thưc ăn của gà....Nhưng gà trong bài làm văn, gà trong thi ca ko cẩn nêu các đặc điểm sinh học, mà gà được "tả" theo góc nhìn khác....và phải nêu lên cảm xúc của tác giả với nhân vật "gà" đó. (rất quan trọng) "Cặc" trong bài thơ trào phúng trên ko cẩn phải nêu lên chưc năng bài tiết... mà tác giả chỉ muốn nêu lên cái trái khoáy (theo cảm nhận của Trần Duy Ninh) "căc" vẫn tồn tại ( tôi ko dùng "có") trong khi ko cần sử dụng hoặc ko thể sử dụng chức năng sinh sản, truyền giống lá "ý làm răng" trong khi con người lúc đó rất cần răng để thưởng thúc thì răng lại ko có (ko dùng "tồn tại) , vậy "làm răng " mà sống....Tác giả ko hề đặc tà về "răng,,căc "theo sinh hoc.....Điệp từ "răng" nâng tầm bài thơ trên. và khiến bài thơ trở nên độc, lạ. . Nêu soi theo quan điễm khoa học sinh học , tôi có thể phản biện " răng giả vẩn có thể giúp ta "ăn" (ko dùng " thưởng thức"), nên vẩn là biện pháp khắc phục được.... Và trong lúc đó, tuy răng đã ko còn, nhưng chức năng truyền giống của "căc" vẩn được duy trì ...Bác chắc biết nhiều người đàn ông 70, 80 tuổi vẫn có khả năng khiến vợ phải tuyên bố " có thai" ...Chì có "căc" thật làm được, còn "cặc" giả được tạo hình qua chuyển giới tính ko bao giờ có được. tính năng này,.., tuy vẫn có thể có trạng thái hưng phấn... Kết luận lại, theo tôi, thưởng thức nghệ thuật là theo tâm hồn, cảm xúc ko lấy khoa học, lý trí ra soi được.
Vẫn là câu chuyện xoay quanh bài thơ đó... kể ra để chọc cười, Nhưng câu chuyện này chỉ thu được vài nụ cười mỉm vì nó quá dài. Đã là chuyện cười thì càng ngắn càng hiệu quả (người nghe sẽ ko sốt ruột) và quan trọng là phải có câu kết bất ngờ. Trong toàn bộ câu chuyện có thể có những lúc đưa đến những nụ cười nhẹ (như tác giả đã làm được ở trên) nhưng câu kết phải khiến người ta bật lên mà cười sặc sụa thì mới gọi là thành công. Túm lại, muốn viết và kể chuyện cười thì phải có khiếu hài mới làm được thưa bác. Tán thêm vài câu để đóng lại bài thơ này: Nếu Tạo hóa cho em cái quyền cải tiến để giúp cho mấy cụ già kia đỡ khổ thì em sẽ tách nó ra làm đôi. Một cái chỉ để "Thau chua rửa mặn" thôi thì cho nó đi cùng năm tháng. Cái còn lại linh hoạt như bộ ngực của các nàng. Đến tuổi đá banh thì căng tròn lên mà đá, đá hết nổi rồi thì xẹp đi cho nó gọn.
Cám ơn bác đã thông não. Em chỉ là dân kỹ thuật, mượn thơ để tán róc cho vui chứ tuổi gì mà dám luận bàn văn học. Chân dung chân thực nhất về em nè bác: "U vai, thịt bắp, mồ hôi dầu, hăm bẹn, hôi nách, thối tai, ăn tục, nói càn, đánh rắm rong... tè bậy".
Khoan khoan...để em đưa thêm mấy bài thơ cuối để lúc trà dư tửu hậu chén anh chén chú cho vui bàn nhậu “Sáng nay ngồi nấu nồi chè Nhớ lại chuyện cũ nó đè trong tim Ngồi buồn ngó xuống con... Chim Xưa sao hùng dũng, nay im thế này Lắc đi lắc lại mỏi tay Mà sao nó vẫn ngây ngây khờ khờ Bây giờ dù có ai rờ Mà sao nó vẫn khờ khờ ngây ngây...”