Hôm qua tức cảnh đặt mấy vần thơ Bút Tre vịnh Diêm Vương, nào ngờ được ngài mời xuống vãn cảnh Diêm phủ thật. Em thấy mình đang đi trên con đường đất mấp mô, thẳng tắp, rộng chừng một mét. Không một ngọn cỏ. Không gian vắng lặng như tờ. Hai bên là biển hồ bát ngát. Không một gợn sóng. Một con đường độc đạo vắt qua biển chết? Chẳng lẽ đây là cầu Nại Hà trong truyền thuyết? Phải tiến lên thôi. Diêm Vương đang chờ em tới để luận tội. Em phải tới sớm để còn nịnh lão mấy câu. Cho lão cười tít mắt, may ra bỏ qua cho tội mấy lần húp phở vụng. Án ngữ trước mặt là một con quái thú mình lợn đầu hà mã. Đằng nào mình cũng chết rồi. Đếch phải sợ bố con thằng nào. Cứ lách qua nó mà đi. Em đẩy nó qua một bên định bước tới. Nó chẳng những không tránh mà còn há cái mồm đỏ lòm ra, nhằm cổ em mà đớp. Lúc trẻ, em với bà lão hay chơi trò đấu vật nên cũng luyện được vài miếng phòng thân. Em né qua bên trái, rồi thúc thẳng đầu gối phải, nhét chặt vào mồm con vật. Bị tấn công bất ngờ, nó ngã vật xuống hồ nước. Em chồm xuống theo. Hóa ra nước ở đây chỉ cạn đến nửa ống chân. Em tung ra một seri đòn móc trái, móc phải vào mặt, vào đầu. Đầu gối phải thì vẫn nhét chặt trong mồm, chân còn lại em tung ra một đòn liên hoàn cước. Cứ nhằm bộ hạ mà sút. Con vật đuối sức, oắn lên đau đớn. Thời cơ đã tới. Em dồn hết sức bình sinh vào cánh tay phải, nhằm chỗ xương lá mía trên sống mũi hắn, giáng một đòn chí mạng. - Bộp. - Sao ông lại đánh tôi. - Bà không ờ yên trên đó, theo tôi xuống Âm tào. Địa phủ làm gì? - Âm tào, Địa phủ cái đầu ông ấy. Đang đêm ông đấm túi bụi vào mặt tôi. Tối tăm cả mặt mũi đây này. Huhu….u. Thôi chết bỏ mẹ tôi rồi. Cứ ngỡ chỉ cho lão Diêm kho băng nhạc của bác Dương thì kiếp sau sẽ được vãng sanh làm Mike Tyson, nào ngờ vẫn chỉ là thằng vũ phu bắt nạt vợ. Nghiệp chướng, nghiệp chướng. Rõ ràng là mình đang quần nhau với con quái thú, vậy mà lại thọi vào mặt bà lão. Chắc là em tích góp công đức chưa đủ dày? Có lẽ phải đi tu thôi các bác. Có lần em xem bói, ông thày nói em có số đi tu. Em hỏi tu gì? ông ấy bảo "tu cả chai". "... Hóa ra chỉ là mơ... ơ nên lòng nức nở... ở. Thương thì thương nhưng mà đã lỡ... ỡ (đấm), làm... em... nghẹn... ngào...ào...". Vỗ tay.
Bác xuống địa phủ mà bác đi đường tắt ? bác phải đi đường thẳng qua hai ngọn đồi , đi xuống một đoạn nữa thì bác gặp một vũng trâu đầm ...đến đây bảo đảm chẳng có thiên la địa võng nào dám cản trở bác . Nếu chẳng may có con quái thú mình lợn đầu hà mã thì bác cứ nhẹ nhàng mà vuốt ve nó lúc đó bác mới dương đông kích tây mà xuống hồ nước từ từ ... Nghĩ cũng lạ bác phải gặp đồng cỏ mới xuống được hồ chứa chứ ! haha...
Bác đừng có mà xui trẻ bốc cứt gà. Chưa bước vào phòng nghị án mà tạt ngang tạt ngửa làm một choác như bác nói thì có mà ... xuống địa ngục. Em thì em tính để lão Diêm nghị án xong rồi mới tạt. Lão mà có khép tội thì em cãi: "cái này thuộc về kiếp sau, chưa tính". Hehe...
Thấy có vụ tạt ngang tạt ngửa lại tính theo voi ăn bã mía hả? Cái nhà bác này chỉ được cái... khôn vặt.